Diễn đàn KingPrivate.5Forum.Net

-‘๑’ KingPrivate.5forum.Net -‘๑’

Diễn Đàn Chia Sẻ Thông Tin Giải Trí Hàng Đầu Việt Nam





Go downThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]


๖ۣۜKenny1996

#1[Truyện] MẸ À, CON XIN LỖI Empty [Truyện] MẸ À, CON XIN LỖI Thu Oct 25, 2012 10:00 am

๖ۣۜKenny1996
๖ۣۜKenny1996
๖ۣۜKenny1996
Danh Hiệu[S-MOD] - Mod Cao Cấp KingOfGame

[S-MOD] - Mod Cao Cấp KingOfGame
Trạng thái : Giang hồ
Giới tính : Nữ Posts : 336
Points : 260131
Thanked : 25
Tham Gia : 09/08/2012
Ngày Sinh : 05/06/1996
Status : ๖ۣۜ๖ۣۜRain ๖ۣۜ๖ۣۜCry

Mẹ à, hôm nay nói chuyện với em, con khóc.
Chuyện chẳng có gì, vậy mà con cũng khóc. Đơn giản con chỉ hỏi em mỗi 1 câu “ Đã ăn cơm chưa? ” Đơn giản em cũng chỉ trả lời mỗi 2 câu: “ Chưa ạ, làm gì có chị ở nhà mà được ăn cơm sớm. Từ ngày thiếu chị, nhà ăn cơm muộn lắm”. Vậy thôi mà con khóc, không chủ đích mà sao nước mắt lại cứ chảy ra. Lau hoài mà không hết. Tiếp giọt này, giọt khác lại rơi.
“ Dạo này bố mẹ cãi nhau nhiều lắm, hết chuyện đất cát lại chuyện hàng hoá, rồi chuyện này chuyện kia. Hôm trước bố đi ăn cỗ, mẹ gọi về đèo hàng. Bố đi về mà mẹ vẫn chưa chuẩn bị được hàng vì còn phải nấu cơm. Bố quát loạn hết cả lên, bố chưa ăn được miếng nào đã phải về. Mẹ bảo tao chán bố mày lắm, vô tâm.”
Bố vì công việc, nhiều lúc người ta mời không muốn cũng phải đi. Thường thì người ta mời 7h ăn, 8h bố đã về, vì lo mẹ ở nhà, phải đèo hàng 1 mình vất vả. Mẹ biết vậy, sao nhiều lúc cứ trách bố vô tâm?
Con biết bố mẹ vất vả, ko giúp đc thì thôi, sao lúc nào cũng bì tị??
Có khi nào người ta cứ sống, và chả thèm để ý đến những người thân yêu bên cạnh mình. Có khi nào người ta cứ sống, chỉ để lo cho cuộc sống của chính bản thân mình?
KHÔNG THỂ NÀO!!!!!!!!!!!!
Con đã từng rất xấu hổ với bạn bè mình, vì mẹ suốt ngày đi con xe 82 ọp ẹp ấy, vì mẹ chả bao giờ chăm chút lo cho vẻ bề ngoài của mình, lúc nào cũng xồ xuề như thế.
Con đã từng rất ghen tỵ với bạn bè mình, vì người ta được mẹ đưa đi mua cái này cái nọ, được tâm sự với mẹ, được mẹ dẫn đi chơi chỗ này chỗ khác. Mẹ không làm vậy, chỉ vì là mẹ không có thời gian.
Con đã từng ghen tỵ với bạn bè mình, vì họ có người mẹ thật là tâm lý, còn mẹ thì lúc nào cũng chỉ mắng con mà chả thông cảm cho con chút nào.
Con đã từng ghen tỵ với bạn bè mình vì sao con phải làm nhiều việc đến vây. Ngày đi học bạc cả mặt, trưa tranh thủ về nấu cơm cho em và mẹ, chiều lại đến trgường, tối về lo nấu cơm chưa xong, đã loạn lên với những cuộc điện thoại đi đèo hàng của mẹ. Có hôm đi đèo hàng về, đã 10h tối, còn học gì nữa. Nưả đêm lại ngủ chập chờn với những cuộc điện thoại vào 2,3 giờ sáng, để rồi lại uể oải lôi xe ra kéo hàng chục thùng hàng vào nhà, thở ko ra hơi.
Con đã từng ghen tỵ với bạn bè mình, vì chẳng bao giờ có 1 cuộc đi chơi trọn vẹn, đi đâu cũng lo những cuộc điện thoại gọi đèo hàng của mẹ, đi đâu cũng nơm nớp lo sợ nhà sẽ ko có ai nấu cơm. Ngay cả những hôm con có lý do chính đáng là đi học thêm, cũng loạn lên vì những cuộc điện thoai của em, bố đi trực, mẹ đi làm, nhà chả có ai nấu cơm, em đói.
Con đã từng rất bực mình với mẹ, thời buổi nào rồi mà mẹ không mua máy giặt đi, sao cứ bắt con giặt bằng tay suốt thế. Ngày nào cũng 1 chậu quần áo to đùng, bắt con phải giặt. Con mệt !.
29 tết, 30 tết vẫn phải đi đèo hàng. Trước ngày con đi du học, kể cả trước hôm đó 1 ngày, vẫn thấy lếch thếch đèo hàng cho mẹ. Hàng nặng quá, trời lại nắng !! Có hôm đang đi giữa đường, đèo mấy thùng liền, tay lái ko vững, người ta huých nhẹ, đổ xe, bao nhiêu hàng đổ hết ra giữa đường. Con sợ lắm ! Lại phải 1 mình con dựng xe dậy, 1 mình con chạy ra bê từng thùng hàng lăn lông lốc giữa đường lên xe, buộc dây thun lại. 1 mình con ko buộc nổi vì ko ai giữ, đổ hoài. Con làm ách tắc giao thông, ngta ta mắng, ngta quát: “Nhanh lên đi !!”. Con chả nói gì, mặt ráo hoảnh, con quen rồi.
Con đã từng xấu hổ với bạn bè mình, chỉ sợ lúc con đang đi trên đường với 1 đống thùng hàng đằng sau xe mà lại bị bạn bè bắt gặp. Con ngại vì dáng vẻ của mình lúc ấy, luôm thuộm, lôi thôi, đèo 1 đống hàng. Để rồi mỗi sáng trước khi đi học, con lại lọ mọ tháo dây thun đèo hàng đằng sau xe ra, cất đi. Con sợ đến trg, các bạn nhìn thấy, con ngượng.
Con đã từng phát điên lên được với những vị khách hàng chả có phép lịch sự tối thiểu gì của mẹ. Bất kể buổi trưa, ban ngày, tối hay đêm, giờ nào cũng có thể gọi được. Chưa 1 buổi trưa hôm nào, con ngủ được 1 giấc trọn vẹn trong chính ngôi nhà của mình mà không bị những cuộc điện thoại quấy nhiễu. Để rồi lúc con bực tức lên, trả lời cộc lốc và dập máy ngay tắt lự thì họ lại nói lại với mẹ là sao con hư thế. mẹ lại về mắng con !
Con đã từng trách mẹ, sao mẹ không chuyển cái nghề khác đi, sao cứ lao đầu vào cái nghề này, để cả nhà mình phải vất vả.
Nhưng mà con sai rồi mẹ ạ, con sai vì đã ganh tỵ như thế, con sai vì đã trách mẹ như thế, con sai rồi, con sai hết.
Con biết mẹ vất vả lắm. Con biết bố cũng vất vả lắm, vậy mà con chỉ giúp 1 tý chút đã cảm thấy ấm ức là như thế nào?
Con sẽ chẳng bao giờ thấy xấu hổ vì con xe 82 đó nữa, mà vì nhờ nó, nuôi con được đi du học, cho con cả tương lai ở phía trước.
Là vì con có 1 người mẹ chỉ lo cho gia đình, kiếm tiền và con cái, nên mẹ chả bao giờ để ý đến việc làm đẹp cho bản thân hay 1 tý chút hưởng thụ. Là vì chỉ thỉnh thoảng con mới phải đèo hàng đến 10h đêm, còn tối nào mẹ cũng 11h đêm mới về nhà và sáng 5h đã lại đi. Là vì, bữa trưa của mẹ lúc nào cũng là 3h chiều và bữa tối là 12h đêm. Là vì, đến 30 tết, mẹ mới bật thốt lên rằng mẹ chưa kịp mua 1 bộ quần áo mới nào để chơi tết và lại tặc lưỡi thôi kệ. Là vì con biết thực tâm mẹ ko muốn con phải vất vả, mẹ điện thoại cho con chỉ vì lúc đó mẹ quá bận mà khách thì đang giục gấp. Và những chậu quần áo to đùng kia, đâu phải lúc nào con cũng phải giặt. Bố thương con nên sáng nào ko phải đi đèo hàng cũng dậy sớm giặt quần áo cho cả nhà. Và những ngày mùa đông giá rét, mặc dù bố đau dạ dày chưa khỏi, mặc dù con đã nói là để con đèo vì thương bố đi xe lại đau, vậy mà bố thương con nhất quyết ko để con đi. Để rồi đến lúc về nhà, bố lại đau lại, ko ăn đc cơm, đêm ko ngủ nổi. Con xót lắm !!!!
Là vì bây giờ, khi con đi du học, không ai còn có thể giúp bố mẹ những công việc nhỏ nhoi mà hằng ngày con vẫn làm đó. Là vì hàng đêm, khi bố đi trực, thay vì có con ra kéo hàng vào, nay sẽ chỉ có 1 mình mẹ. Mẹ bị đau lưng, mẹ kéo sao nổi? Là vì những nơi con phải đèo hàng đến từ giờ mẹ sẽ lại phải đi. Là vì cơm ngày 2 bữa, bố mẹ phải thay phiên nhau về nấu cho em. Là vì bây giờ, 1 chậu quần áo ngày nào bố cũng sẽ phải giặt. Là vì lại những buổi tối 11h đêm mới về nhà, 12h mới ăn cơm, 2h sáng pải đón hàng và 5h sáng phải dậy của bố mẹ. Là vì con đi du học và với 1 khoản tiền lớn lao bố mẹ phải gánh vác. Là vì tất cả mọi thứ.....
Con xin lỗi !

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]


« Xem bài trước | Xem bài kế tiếp »

Quyền hạn của bạn:

Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất
  • © FMvi - Design by baivong