Diễn đàn KingPrivate.5Forum.Net

-‘๑’ KingPrivate.5forum.Net -‘๑’

Diễn Đàn Chia Sẻ Thông Tin Giải Trí Hàng Đầu Việt Nam





Go downThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]


๖ۣۜKenny1996

#1[Truyện] MIỀN KÍ ỨC Empty [Truyện] MIỀN KÍ ỨC Thu Oct 25, 2012 9:56 am

๖ۣۜKenny1996
๖ۣۜKenny1996
๖ۣۜKenny1996
Danh Hiệu[S-MOD] - Mod Cao Cấp KingOfGame

[S-MOD] - Mod Cao Cấp KingOfGame
Trạng thái : Giang hồ
Giới tính : Nữ Posts : 336
Points : 260131
Thanked : 25
Tham Gia : 09/08/2012
Ngày Sinh : 05/06/1996
Status : ๖ۣۜ๖ۣۜRain ๖ۣۜ๖ۣۜCry

Buổi chiều trước khi rời Nhật Bản, có một cô gái ngồi bên chiếc bàn nhỏ ở sân bay Narita và lẩm nhẩm hát theo những bài hát vu vơ nghe được từ chiếc ti vi công cộng. Những bài hát rất cũ được phát đi từ chiếc ti vi LCD đời mới, “tình yêu vĩnh cửu”, “cuộc sống tươi đẹp”, “nếu tôi có thể bay”... dường như tình yêu, cuộc sống, ước mơ, tất cả không phải được phát ra từ chiếc loa bên cạnh cô mà phảng phất đâu đó từ tận trên cao, cô mơ màng nhìn theo những chuyến bay đi đến năm châu bốn biển, mơ màng nhớ một cái gì đó không gọi được tên.
Một đoạn nhạc không lời ở đâu đó chen vào giấc mơ của cô, nhạc phim Oshin. Bà mẹ bên cạnh đã đánh thức con trai để kịp bắt chuyến bay của mình. Còn cô, giữa hàng ngàn bước chân đi và đến, cô vẫn ngồi đó, một vài nốt nhạc cũ kỹ đánh thức một miền ký ức trong cô. Cô gái thấy như mình đang ngồi bên cạnh gia đình, bên cạnh là mẹ, Nội, bố đang nấu chè để kịp xem bộ phim buổi tối. 1994, khi đó cô mới lên 11.

Có đi tới những miền xa mới thấy Việt Nam mình lúc đó còn nghèo quá. Mọi người vẫn chưa quen lắm với từ ti vi, có nhà nào xem được chiếc national đen trắng cũng đã sang lắm rồi. Nhiều nhà vẫn còn xem chiếc ti vi 7 inch bé tẹo. Giữa lúc đó bố mang về một chiếc ti vi JVC màn hình màu. Cô háo hức như được quà mới, so với chiếc National đen trắng phải dò tay, JVC có thêm điều khiển từ xa trở nên một cái gì đó quá cao siêu và hấp dẫn. Cô bé lúc đó suốt ngày ngồi bấm ti vi, hết kênh này đến kênh khác mặc dù lúc đấy chẳng có nhiều nội dung hấp dẫn đến thế.

“Đi học đi, xem gì suốt ngày thế?”

Bị nội la, cô vùng vằng bỏ đi. Có một hôm bố mẹ đi vắng, có mỗi cô với nội ở nhà, cô biết nội thích xem phim Oshin buổi tối, bèn tìm cách gài hẹn giờ tắt rồi bỏ đi chơi. “Nội già rồi cổ lỗ, có biết gì đâu?”, cô biết thế nên làm thế để nội không xem được phim. Mà đúng thế thật, cô về nhà lúc nội cứ lóng ngóng không biết bật tắt thế nào. Cô thích thú đi ngủ, nội thở dài.

Hôm sau cô thấy như mình có lỗi. Nội loay hoay thật tội, từ sáng đến chiều không bật nổi cái ti vi. Cô lại gần chỉ cho nội, cái nút này là nút bật từ xa, nhưng mà phải bật công tắc điện ở đây cái đã. Nếu nó hết pin thì phải mở cái nắp hộp này, rồi ấn vào nút thứ hai từ phải sang. Nội già rồi khó nhớ, cô vùng vằng “Chán Nội, nói mãi không xong” rồi lại bỏ đi chơi. Nội lại một mình loay hoay.

Bố về biết chuyện, bố buồn. Bố gọi vào nói khẽ “Sao con để Nội một mình?”. Cô bị bắt phải ngồi viết tỉ mỉ cách bật tắt ti vi, cách chuyển kênh cho nội. Nội thấy cháu viết cho Nội, Nội bật được phim để xem Nội vui lắm, Nội cầm điều khiển suốt ngày.

Rồi từ ti vi màu, người ta có ti vi màn hình phẳng. Từ truyền hình sóng người ta có truyền hình cáp. Từ ti vi dùng bóng hình người ta có màn hình tinh thể lỏng, rồi LCD. Cô gái cũng dần lớn lên, đi theo những ước mơ của mình để đến những miền đất mới. Cô sống một cuộc sống bận rộn, với bạn bè trường lớp và những chuyến du lịch, không còn có chiếc ti vi bên cạnh vì internet đã thay thế truyền hình. Nội cũng đã già và đã lẫn. Hàng ngày cô gái gọi về nhà cho bố mẹ, bố vẫn khỏe, mẹ vẫn khỏe, chỉ có Nội là già lắm rồi. Nội chỉ đi được từ phòng ngủ ra bếp, rồi từ bếp vào phòng ngủ, thỉnh thoảng cầm điều khiển bấm một lúc rồi thiếp đi.

Rồi Nội đi, một chiều mưa ảm đạm cô chạy vội ra sân bay bắt chuyến bay nhanh nhất để về nhà hòng mong đuổi theo Nội được một chốc. Cô thấy bố cô khóc, mẹ cô khóc, mọi người đều khóc. Bố bảo dạo này hay thấy Nội muốn xem ti vi, có tờ giấy con viết ngày xưa,Nội bảo sao cứ làm như thế mà không có phim?

Cô nhớ Nội thích xem phim Oshin. Nội bảo cô phải như Oshin, không bao giờ bị khuất phục. Nhưng cũng có những lúc cô phải đầu hàng một cái gì đó.

Như lúc này, cô gái đầu hàng nỗi nhớ, chỉ một vài nốt nhạc khiến cô đắm chìm trong nỗi nhớ mênh mang, nhớ gia đình, nhớ bố mẹ, nhớ người thân, nhớ Nội, cô nhớ những ngày ngồi bên gia đình nhỏ của cô, nhớ những lần thấy Nội cầm tờ giấy với nét chữ trẻ con, cô đã hiểu vì sao Nội vui vẻ ngồi xem phim, không hẳn vì phim hay, mà vì cuộc sống xung quanh Nội, từ lúc đấy dường như đã có một niềm vui nho nhỏ.

Một giọt nước mắt lăn trên má, cô nghĩ cô sẽ về nhà và viết thêm một vài tờ giấy hướng dẫn sử dụng ti vi cho bố. Bố mới than chiều qua, sao ti vi cô mua cho bố khó dùng thế.

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]


« Xem bài trước | Xem bài kế tiếp »

Quyền hạn của bạn:

Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất
  • © FMvi - Design by baivong